Gửi tặng 14/2 Cứ ngỡ mình lại yêu Khi gặp người nồng nhiệt Tay đã chạm tay rồi Chợt nghe lòng cách biệt.
Cứ ngỡ mình sẽ yêu Khi gặp người uyên bác Nhưng đã trò chuyện rồi Lại e người khinh bạc.
Hay là yêu một chút Cho đỡ buồn rồi thôi? Hay cưới xin nghiêm túc Ðỡ đần nhau cuối đời?
Nghĩ ngược rồi nghĩ xuôi Vẫn một mình cơ cực Hóa ra lòng chưa nguôi Một tình yêu đích thực.
Làm sao tìm lại được Ánh mắt nhìn vẹn nguyên Và tháng ngày qua vội Và tháng ngày không yên...
Tình thứ nhất Tác giả: Xuân Diệu Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất Anh cho em, kèm với một lá thư Em không lấy, và tình ta đã mất Tình đã cho không lấy lại bao giờ
Thư tình mộng như suối đời mộng ảo Tình thì buồn như tất cả chia ly Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi
Lòng e thẹn cũng theo lời vụng dại Tới bên em, chờ đợi mãi không về Em đã xé lòng non cùng giấy mới Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê
Cũng may mắn lòng anh còn trẻ quá Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa, Ai lại còn yêu, bông lựu, bông trà Những giây phút dẫu say hoa bướm thắm
Ðã nhiều lần anh bắt được anh mơ Ðôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm Ðôi tay yêu không được nắm bao giờ Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ
Ai có ngờ lòng vỡ đã từ bao! Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ Len tỉ tê thầm trộm chảy qua vào Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch
Xuân đầu mùa trong sạch vẻ ban sơ Hương mới thắm bền ghi như thiết thạch Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ. Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất, ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi
Anh chỉ còn một tình yêu thứ nhất Anh cho em, nên anh đã mất rồi.
Lưng chừng... Lưng chừng mưa rớt rơi Hai miền trời thương nhớ Lưng chừng trên con phố Lạc bước những đơn côi
Lưng chừng ...Đầy hay vơi ? Nhớ - quên, nào ai biết Chỉ là chút lưng chừng Dở dang thơ em viết
Lưng chừng - anh không đến Em cũng chẳng đợi chờ Lưng chừng...một câu thơ Bình yên trôi giấc mộng
Lưng chừng như nước mắt Ướt mi,lại ngừng rơi Lưng chừng như tiếng nấc Đợi bên thời gian trôi
Bài thơ đôi dép Bài thơ đầu anh viết tặng em Là bài thơ anh kể về đôi dép Khi nổi nhớ ở trong lòng da diết Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nữa bước Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao Cùng chia xẻ sức người đời chà đạp Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía Dẫu bên cạnh đã có người thay thế Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc Chỉ còn một là không còn gì hết Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia .
If one day ... If one day… U feel like crying… Call me. I don’t promise that I will make U laugh, but I can cry with U. If one day… U want to run away, Don’t be afraid to call me. I don’t promise to ask U to stop… but I can run with U.
If one day… U don’t want to listen to anyone… Call me. I promise to be there for U. And I promise to be very quite.
But if one day U call… And there is no answer… Come fast to see me. Maybe I need U.
If I ever ignored U. I’m sorry…
If I ever made U feel bad or put U down I’m sorry…
If I ever thought I was bigger or better than U I luv U… Don’t ever forget that! through bad times and good, I’ll always be there for U.
I am sorry… For everything wrong I’ve ever done, I wish I could do worst!!!
I’m writing this because what if tomorrow never comes? what if I never get to say goodbye or give U a big hug? what if I never get to say I’m sorry or I love U? because what if tomorrow never comes?
Hồn thơ điên Nếu giả sử lòng không yêu đến thế Trời đâu buồn mỗi lúc giọt mưa sa Cỏ cây nghiêng đón gió về lặng lẽ Tiễn mùa đi rưng ngấn lệ nhạt nhoà
Ta ngồi ôm lưng chừng cơn mộng mị Nghe hình như phía nổi nhớ chênh vênh Lại khăng khăng nhủ rằng đời vô vị Đơn độc chi mà tự buộc lấy mình
Trói gánh sầu vào vai thô, túng quẩn Bán cho đời ngang dọc mấy niềm riêng Rao tiếng rao vọng từ lòng u uẩn Có khi hồn những tưởng hoá hồn điên
Thì cũng mặc, điên cho đời bớt khổ Yêu người ta, yêu cho hết con tim Ghen, ghen đi, vạch lòng ra thổ lộ Để nghiền tan côi cút phiến môi mềm
Ta vẫn ngồi nhuộm sầu làn mi úa Lắm Xuân rồi hụt mất bóng lương duyên Đã gặp người và xa người mấy thủa Thơ học hằn đội mãi lốt truân chuyên.
Em Là... Tác giả: Henrich-Hainơ
Em là hoa huệ trắng Nở trong trái tim anh Em là nghìn tia nắng Soi đời anh ngọt lành Em là những ước mơ Mà anh hằng khát vọng Em là một hồn thơ Chứa chan đầy sức sống
Em là từng đợt sóng Ôm ấp mạn tàu anh Em là vì sao sáng Soi màn đêm lung linh
Em là cây tùng xanh Vươn cao trong bão tố Em là chim mùa xuân Bay vờn trên biển cả
Em là bông lan đá Hương tỏa ngát núi rừng Em là đồi cây dẻ Trăng sáng ôm mênh mông
Em là dòng suối xanh Những buổi chiều anh tắm Em là ráng hòang hôn Những buổi chiều anh ngắm
Trong mắt em sâu thẳm Anh thấy cả đất trời Cách xa tình vẫn đẹp Có phải không em ơi ?
Giá Như Giá như em có một "người ta" Để nhớ, để thuơng, để gọi là Vui, lo, buồn, giận "người ta" ấy Và có người "theo" khỏi sợ ma! Nếu như em đã có "nguời ta" Em sẽ bắt khao bánh, kẹo, quà Yaourt, xoài, ổi, me, mận, quít... Và những những gì em chưa nhớ ra.
Ghen Tác giả : Nguyễn Bính Cô nhân tình bé của tôi ơi! Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười Những lúc có tôi, và mắt chỉ Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.
Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai, Đừng hôn dù thấy bó hoa tươi Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ, Đừng tắm chiều nay biển lắm người.
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa Mà cô thường xức, chẳng bay xa Chẳng làm ngây ngất người qua lại Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.
Tôi muốn những đêm đông giá lạnh Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô. Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp Một trẻ trai nào trong giấc mơ.
Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ Đừng làm ẩm áo khách chưa quen Chân tôi in vết trên đường bụi Chẳng bước chân nào được giẫm lên.
Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi, Thế nghĩa là yêu quá mất rồi, Và nghĩa là cô và tất cả, Cô, là tất cả của riêng tôi.
Hai sắc hoa TiGôn Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc Tôi chờ người đến với yêu đương Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Dải đường xa vút bóng chiều phong Và phương trời thẳm mờ sương cát Tay vít giây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi Thở dài trong lúc thấy tôi vui Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi
Thuở đó nào tôi đã hiểu gì Cánh hoa tan tác của sinh ly Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng Là chút lòng trong chẳng biến suy
Đâu biết lần đi một lỡ làng Dưới trời đau khổ chết yêu đương Người xa xăm quá, tôi buồn lắm! Trong một ngày vui pháo nhuộm đường
Từ đấy thu rồi, thu lại thu Lòng tôi còn giá đến bao giờ Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ Người ấy, cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời Ái ân lạt lẻo của chồng tôi Mà từng thu chết, từng thu chết Vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ Và đỏ như màu máu thắm pha
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi Một mùa thu trước rất xa xôi Đến nay tôi hiểu thì tôi đã Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng Người ấy sang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng Trời ơi, người ấy có buồn không? Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ Tựa trái tim phai, tựa máu hồng
Hình Như Tác giả: Lê Viết Đỗ
Hình như em có điều chi lạ lắm! Không ngịch đùa, không giận dỗi trẻ con. Má biết hồng khi mắt ai nhìn ngắm. Giữa cảnh quen thấy xao xuyến tâm hồn.
Hình như em không là em nữa ấy Mỗi tối về ngơ ngẫn ngắm trời sao. Tà áo dài trông xinh xinh biết mấy Bao lạ kỳ em chẵng hiểu vì sao.
Hình như em đã biết "yêu" rồi đấy Lòng nôn nao mỗi khi gặp người ta Em biết rồi hay em đã lớn Nên má hồng, tóc bím với môi hoa.
Điều anh không biết Tác giả: Phi Tuyết Ba
Riêng điều ấy không bao giờ anh biết Có một lần ... em lỡ hẹn với anh Chiều vàng xanh nơi góc phố xanh Em đến gần cánh cửa xanh hé mở ... Bên bậc cửa có một đôi guốc đỏ Đôi chân em sao khó bước qua Chỉ một bước nữa thôi là hết cách xa Anh gần lắm ... phía bên kia đôi guốc
Chẵng biết vì sao chân em lui bước Chiều dương xanh bên cánh cửa xanh Có lẽ nào em lỡ hẹn cùng anh Đôi guốc đỏ biết rằng em đã tới...